Vui lòng tạo tài khoản để sử dụng đầy đủ các tính năng đọc sách miễn phí trên hệ thống. Việc đăng ký giúp đồng bộ dữ liệu, đảm bảo quyền truy cập ổn định và thuận tiện trên mọi thiết bị.
Nếu bạn muốn tải sách về thiết bị hoặc sử dụng tính năng gửi sách trực tiếp vào máy Kindle, vui lòng đăng ký tài khoản trước. Sau khi đăng ký thành công, hãy liên hệ Ban Quản Trị để được hướng dẫn thiết lập chi tiết.
Thư viện eBook này được xây dựng nhằm phục vụ mục đích tra cứu và tham khảo cá nhân, hoàn toàn phi thương mại. Hệ thống không sử dụng nội dung vào hoạt động kinh doanh, phân phối hay thu lợi dưới bất kỳ hình thức nào.
Các tài liệu được tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau. Ban Quản Trị không xác nhận, không bảo đảm và không chịu trách nhiệm đối với các nội dung sau:
Người dùng tự chịu trách nhiệm về mọi hành vi sử dụng tài liệu. Việc tiếp tục truy cập đồng nghĩa với việc bạn đã đọc, hiểu và chấp nhận đầy đủ các điều khoản miễn trừ trên.
Nguyễn Công Thịnh – 0943 838 882
Description:
Khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường, ai là người thầy người cô mà bạn yêu quý nhất, hay ít ra là người tạo ấn tượng tốt nhất với bạn? Đa số chúng ta, nếu có cơ hội được cắp sách đến trường, đều có thể dễ dàng trả lời câu hỏi này. Nhưng đối với Brad Cohen, tác giả của quyển sách Trên Bục Giảng, thì không dễ chút nào!
Từ nhỏ, Brad đã mắc phải một hội chứng rối loạn thần kinh tên là Tourette. Anh thường xuyên bị co giật và phát ra những âm thanh ồn ào, có khi nghe như tiếng chó sủa, ngoài mong muốn và không thể nào kiểm soát được. Vào những năm 1980 khi Brad lớn lên, các bác sĩ không biết nhiều về chứng rối loạn thần kinh này, và xã hội hầu như chưa biết đến sự tồn tại của nó. Hậu quả là anh bị mọi người chung quanh kỳ thị, chế nhạo, thậm chí đánh đập, có người còn nghĩ anh bị ma ám. Anh bị cấm bén mảng đến rạp chiếu phim, rạp hát, nhà hàng… chung quy là tất cả những nơi đông người. Tệ hơn cả, những người thầy, người cô mà anh hết lòng tin tưởng cũng nhiều lần đuổi anh ra khỏi lớp.
Những tưởng một đứa trẻ bị cô lập và đối xử tàn nhẫn như thế sẽ lựa chọn trốn ru rú trong nhà, tránh xa những ánh mắt mỉa mai soi mói, như bao người tật nguyền khác. Nhưng không, chính thời thơ ấu khắc nghiệt lại càng thôi thúc anh trở thành một người thầy biết động viên và cảm thông với học trò - người thầy mà chính anh chưa bao giờ có được. Đi học còn khó, huống chi là đi dạy. Hiển nhiên, cuộc hành trình trở thành người thầy của anh đầy rẫy những chông gai.